Cuối năm 2013, giai đoạn nước rút của tè le thứ, nó ăn nằm dầm
dề ở Thư Viện TP.HCM trên đường Lý Tự Trọng, trong cái lúc vật vả chán ngán với
đống sách Luật ngập ngụa đang bay nhảy lung tung trên đầu, nó tìm thấy cuốn
sách mang tựa đề rất ngộ “ Ngày xưa, có một con bò”. Cái tựa đề làm cái đầu
đang rối tung xí mù, ong ong búa gõ của nó ngừng lại, rung rinh, khều khều trí
óc, bảo nó sai khiến bàn tay nhỏ nhắn hãy với lấy và lật những trang đầu tiên,
sai khiến mắt hãy liếc nhìn và đọc 1 chương dễ nuốt nhất “ Chuyện ngụ ngôn về một
con bò”. Giây phút đọc xong câu chuyện ấy là lúc những “con bò” ám ảnh nó suốt
quá trình “lớn lên”.
Hình ảnh “ con bò” trong câu chuyện ngụ ngôn làm nó luôn ám ảnh,
luôn đi tìm luôn phát hiện thấy con bò của chính mình. Nào là những lần ngụy biện
cho việc mình đến trễ, trì hoãn những hoạch định của chính nó, tự huyễn hoặc là
không phải nó không làm được mà chỉ là do duyên chưa đến, thời cơ chưa chín muồi,…
Nó giết con bò bằng cách tự hứa với chính mình sẽ không lập lại 1 lần nào nữa
và nếu ngay lúc đó nó đã sai thì sẽ không biện minh hay giải thích. Nhưng mà nó
lại lập lại, nó tồn tại con bò, vẫn tồn tại con bò đó và nó chưa vượt qua được
bản thân. Câu chuyện không khiến cuộc sống nó quá tệ hại khi ngày nào cũng đấu
tranh với con bò của chính mình đâu. Có rất nhiều lần, nó thấy rằng nó đã may mắn
vì đọc được câu chuyện đó, nó nhận biết được con bò của người khác. Rồi nó nghĩ
xem nếu như không có con bò đó thì người khác sẽ khác như thế nào. Bởi vì nhận
thấy con bò của người khác luôn dễ chịu hơn là thừa nhận con bò của chính mình
mà, vì vậy mà nghĩ ra giải pháp cũng dễ hơn, nó chuyển hướng sang lấy giải pháp
mà nó áp cho người khác qua áp cho chính mình. Xem nào, khá ổn đấy chứ!
Năm 2015, tham gia nhóm sách là 1 sự chuyển biến trong việc
đọc và đúc kết từ sách. Sau rất nhiều lần tự hỏi cuốn sách nào mình thích nhất?
cuốn sách nào ảnh hưởng với mình nhất? thì nó nhớ ra cuốn sách này. À, câu chuyện
ngụ ngôn này nó kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần cho biết bao nhiêu người
khi mà nó thấy cần đưa ra 1 thông điệp “ hàn lâm” khó nhằn về chuyện hãy quên
đi những tự ti của bản thân để tiến lên phía trước cho bạn bè, người thân của
mình. Yeah, đấy, cuốn sách ấy ảnh hưởng đến nó đến như vậy. Nhưng nó chưa bao
giờ đọc lại và đọc hết. Đây là thời điểm.
Nó lúc đầu nghĩ rằng sẽ có nhiều mẫu chuyện khác tương tự sẽ
được kể như 1 tập truyện sưu tầm. Tuy nhiên, cả cuốn sách là những phân tích
sâu và giải pháp cho những con bò của mỗi người. Càng đọc nó càng gật gù, à,
hóa ra là có nhiều con bò đến vậy. Sách có cả phẩn giải pháp vậy mà nó cứ loay
hoay tìm kiếm giải pháp đâu đó trong chính nó. Nó sẽ áp dụng.
Thời điểm của những năm 20 cuộc đời, có lẽ con người ta chỉ
tiếp nhận chứ chưa có gì để phản hồi. Hiện tại với nó là vậy. Cũng muốn phân
tích mà chưa đủ tầm nhìn và cái nhìn bao quát hơn nên chưa làm. Một thời gian nữa
xem nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét